Thứ Tư, 16 tháng 2, 2011

TRANG THƠ VĂN

NÚI ƠI   
Hôm nay trời mưa chắc là núi buồn?
Không có bóng nắng về ngang qua núi,
Dù rất nhẹ nhàng một cơn mưa bụi,
Che khuất chúng mình, hai đứa hai nơi.


                         Em đứng bên kia con dốc cuộc đời,
               Anh ở bên này núi cao thăm thẳm,
               Một khỏang cách giữa hai bờ tuyệt vọng,
               Con đường nào em cũng chỉ xa anh.

Hôm nay trời mưa núi vẫn màu xanh,
Trong lòng núi chắc đang buồn khô héo?
Nghe gió về như những lời  kêu  réo,
Tội tình gì trên những ngọn cây kia.

                 Em sẽ cầu xin cho trời thôi mưa,
                 Tội nghiệp núi giữa chập chùng rét mướt,
                 Em liêu xiêu về trên con đường dốc,
                 Thấy hồn mình và hồn núi như nhau.

Không nói lời gì mà núi vẫn đau,
Em chẳng khóc mà sao cay trong mắt?
Có những điều chưa một lần nói hết,
Có những điều mãi mãi chẳng ai hay.

                   Hôm nay trời mưa em nhớ bàn tay,
                   Bàn tay ấy che cho em khỏi ướt,
                   Bàn tay ấy có lần anh đã ước:
                   Là núi non nơi thành phố em về.


Anh ơi, ngày mai nắng sẽ tràn trề,
Nắng sẽ làm cho lòng anh ấm lại,
Nếu là núi anh sẽ không trống trải,
Theo nắng về em ở lại bên anh. 


    Nguyễn Thị Thanh Dương