Thứ Hai, 13 tháng 6, 2011

NHÀ VĂN VĂN QUANG

Fr:Thieu Vu* Tong Fam

                                 http://hoanghaithuy.wordpress.com/

 HOÀNG HẢI THỦY VIẾT VỀ VĂN QUANG

van quang 
Văn Quang và Nữ tài tử Như Loan của phim Hè Muộn
Ngày xưa ấy là những năm 1966, 1967, tôi làm nhân viên tòa soạn nhật báo Tiền Tuyến. Thời gian đầu toà soạn Tiền Tuyến ở Nhà In Hợp Châu, đường Cống Quỳnh, rồi vào trong khuôn viên Cục Tâm Lý Chiến đường Hồng Thập Tự. Tòa soạn Tiền Tuyến những năm ấy có Phan Lạc Phúc, Huy Vân, Ngọc Hoán, Viêm Hồng, anh Vũ Uẩn — Võ sĩ Quyền Anh Vũ Công Uẩn của Làng Võ Bắc Kỳ những năm trước 1945 — Đinh Hiển, tức Hoạ sĩ Hĩm. Khi tòa soạn ở Nhà In Hợp Châu, Tiền Tuyến có Hoàng Anh Tuấn, khi tòa soạn dọn vào trong Cục Tâm Lý Chiến, Hoàng Anh Tuấn lên Đà-lạt làm Quản Đốc Đài Phát Thanh Đà-lạt.Những năm ấy tôi hút một ngày khoảng 50 điếu thuốc lá. Ra khỏi giường lúc 5 giờ sáng, vợ tôi, dậy từ 4 giờ, đun nước, pha cho tôi ly cà phê đen, để đó, nàng vào giường ngủ tiếp với các con, tôi rửa mặt, bận y phục, hút khoảng 3 điếu thuốc đầu tiên trong ngày, uống ly cà phê, ra khỏi nhà, đến toà báo lúc 6 giờ sáng. Những sáng cuối năm trời lạnh, trời Sài Gòn lúc 5, 6 giờ sáng có khi còn trăng sao. Từ 6 giờ sáng đến 9 giờ, ngồi làm việc trong tòa soạn, tôi hút khoảng 5 đến 6 điếu thưốc.
Đến 9 giờ thì bụng tôi cồn cào quá đỗi , dạ dày tôi chỉ có chất cà phê đen, trong phổi tôi chỉ có khói thuốc điếu và nicotine, tôi phải ăn sáng để hoá giải chất khói trong tôi. Cục Tâm Lý Chiến những năm ấy chưa có cantine. Cuc cho phép chị vợ một hạ sĩ quan mở một một quán cà phê-nước ngọt- hủ tíu – cơm cho binh sĩ có nơi ăn uống mà không phải ra ngoài trại. Quán ăn nhỏ ở góc trại, mái tôn, vách tôn, có chừng bốn, năm cái bàn nhỏ. Gần như sáng nào trong tuần vào khoảng 9 giờ tôi cũng vào quán này ăn sáng, để khỏi phải đi xa, và ăn xong còn phải trở vào tòa soạn làm việc tiếp. Tôi chỉ ăn sáng một trong 2 món: bánh mì ốp-la, hay bánh mì ra-gu.
Mỗi sáng chị chủ quán thường bảo anh con trạc 10, 12 tuổi :
- Ra hỏi Đại Úy sáng nay ăn gì.
Ăn xong tôi uống ly cà phê đen, và tôi chỉ uống cà phê đen nên thấy tôi ăn xong, không cần hỏi Đại Úy uống gì, chị bảo anh con:
- Bưng cà phê, Đại Úy.

Năm 1952 khi tôi dzô Lính Đệ Nhất Đại Đội Võ Trang Tuyên Truyền — Première Compagnie de Propagande Armeé — Phòng Năm, Bộ Tổng Tham Mưu, Thiếu Tá Trần Tử Oai là Trưởng Phòng Năm, tôi được mang lon Trung Sĩ — Sergent — 15 năm sau tôi trở lại Cục Tâm Lý Chiến và được chị chủ quán gọi là Đại Úy. Ấy là bởi vì tuy tôi chỉ bận đồ si-dzin — thường dân — nhưng vì tôi hay ngồi ăn sáng trong quán với ông Đại Úy Nguyễn Quang Tuyến và ông Đại Úy Phạm Huấn — hai ông Đại Úy này năm 1966, 1967 làm việc trong tòa soạn báo Chiến Sĩ Cộng Hoà, toà báo này ở ngay cạnh toà soạn báo Tiền Tuyến, nên gần như ngày nào tôi cũng được gặp hay nhìn thấy hai ông. Hai ông cũng hay ăn sáng, cà phê ở quán trong Cục. Chị chủ quán biết tôi làm trong tòa báo Tiền Tuyến, chị không một lần thấy tôi bận quân phục mang lon Đại Úy, có thể chị không biết tên tôi, xong chị thấy tôi thường ngồi ăn với hai ông Đại Úy quân phục, lon lá đàng hoàng, tôi trạc tuổi hai ông, tôi có thái độ ngang hàng với hai ông, hai ông có thái độ ngang hàng với tôi, nên chị nghĩ tôi cũng là Đại Úy. Và chị gọi tôi là Đại Úy.
Cho đến một sáng, tôi ngồi ăn một mình. Ăn xong, tôi nghe chị chủ quán bảo con:
- Bưng cà phê Thiếu Tá.
Tôi hơi lấy làm lạ. Chị chủ vẫn gọi tôi là Đại Úy, sao hôm nay chị lại gọi tôi là Thiếu Tá? Tôi théc méc tí chút rồi quên ngay — đang là Đại Úy có bị người ta gọi là Trung Úy mới théc méc, là Đại Úy mà được gọi là Thiếu Tá théc méc ký gì? — tôi trở về toà soạn làm việc tiếp. Rồi tôi thấy ba, bốn ông sĩ quan vào phòng chúc mừng ông Đại Úy Phan Lạc Phúc vừa lên Thiếu Tá. Và tôi hiểu tại sao hôm nay chị chủ quán lại gọi tôi là Thiếu Tá. Chị được biết trong Cục có mấy ông Đại Úy vừa được lên Thiếu Tá, trong số có ông Đại Úy báo Tiền Tuyến, nên chị nghĩ cấp bậc mới của tôi là Thiếu Tá.

Trong số sĩ quan đến chúc mừng Thiếu Tá Phan Lạc Phúc sáng hôm ấy có Đại Úy Nguyễn Đình Phúc, ông Đại Úy này còn có tên là Phúc Khàn, và ông cũng vừa lên Thiếu Tá hôm qua. Thấy hai ông Thiếu Tá Phúc trong phòng, tôi tức cảnh làm câu đối:
                  Phúc Lạt, Phúc Khàn, hai Phúc thiếu,
                  Quang Văn, Quang Vũ, một Quang thưà.

Hai ông sĩ quan tên Đình Phúc, Lạc Phúc cùng là Thiếu Tá. Lạc nói theo giọng Nam đôi khi nghe như Lạt. Năm ấy ông Cục Trưởng Cục Tâm Lý Chiến là Đại Tá Vũ Quang, Cục lại có ông Thiếu Tá Văn Quang Nguyễn Quang Tuyến — ông bạn Đại Úy Văn Quang của tôi cũng mới lên Thiếu Tá.
Quân tử Tầu nói:
“Nước mà có “vũ quang”, tức “vũ sáng”, hay có “văn quang” “văn sáng”, là nước được trị.”
Cục Tâm Lý Chiến Tổng Cục Chiến Tranh Chính Trị Quân Lực Quốc Gia Việt Nam Cộng Hoà những năm 1966, 1967 có cả hai “vũ quang, văn quang.”

Trung Tá Nguyễn Quang Tuyến — Nhà Văn Văn Quang — là vị Quản Đốc cuối cùng Đài Phát Thanh Quân Đội Quốc Gia VNCH. Về nhan sắc ông — xin quí vị nhìn ông trong ảnh ông ngồi bên Nữ Diễn Viên Điện Ảnh Như Loan, tôi, CTHĐ và người anh em cùng vợ với tôi là HHT xin miễn có lời bình loạn — tôi thấy tôi chỉ cần viết là về nhan sắc ông Văn Quang cũng bình thường thôi, viết rõ là ông cũng chỉ như tôi thôi, ông không đẹp trai, không xí trai hơn tôi bao nhiêu, nhưng về mặt Tình Ái, rõ hơn là về mục Đàn Bà, ông có số Đào Huê khá nặng.
Tôi vẫn gọi ông là Thuyền Trưởng Hai Tầu theo nghĩa ông Thuyền Trưởng chạy hai tầu cùng một lúc, còn như về mục ông Thuyền Trưởng bỏ tầu này ôm la-bàn sang chạy tầu khác, hay Thuyền Trưởng bị Bà Chủ Tầu cho nghỉ việc, tìm tầu khác để chạy, lúc nào Thuyền Trưởng cũng chỉ chạy một tầu thôi, thì ông Nhà Văn Văn Quang là Thuyền Trưởng Năm Tầu lận. Năm Tầu là kể những bà từng sống vợ chồng mí ông bà hai, ba năm, bà năm, sáu năm, không kể những bà nhân tình, nhân bánh lâu lâu gặp nhau, ái tình nhấp nhoáng.
Năm 1988 đi tù CS về ông Văn Quang trên răng, dưới giép, căn nhà của ông trong Cư Xá Chu Mạnh Trinh bị lấy mất, cả bốn bà vợ ông đều đã sang sông, nôm na là đã vượt biên sang Huê Kỳ. Ông sống độc thân, ông viết tiểu thuyết tình vô thưởng vô phạt ký tên tác giả dzởm bán cho nhà xuất bản. Ông là Nhà Văn thứ nhất đi học Khoá Xử Dzụng Computer ở trường hẳn hoi, học có bài bản, bí kíp đàng hoàng, ông cũng là người xử dzụng Computer thứ nhất, nhuần nhuyễn nhất trong số những ông nhà văn Sài Gòn cũ còn viết lách ở Sài Gòn cờ đỏ.
Vì những lý do riêng, không phải vì ghét Mỹ, Nhà Văn Văn Quang, tức Trung Tá Nguyễn Quang Tuyến, không đi HO sang Huê Kỳ. Từ năm 2000 ông viết loạt bài “Lẩm Cẩm Sài Gòn Thiên Hạ Sự” gửi qua Internet sang các nước Âu Mỹ. Loạt bài thời sự viết về Sài Gòn của ông được người Việt hải ngoại đọc, cho là hay, theo dõi, được đăng trên nhiều báo Việt, Trang Web Việt ở hải ngoại.
Khoảng Tháng Hai 2009 Công An Thành Hồ đến nhà riêng của Văn Quang, lấy đi tất cả dàn máy computer của ông. Nhà Văn bị gọi đến cơ quan khai báo về những bài ông viết gửi ra nước ngoài, nhưng ông không bị bắt giam ngày nào. Ông ngỏ ý muốn các báo Việt, các bạn ông ở nước ngoài “đừng làm ồn ào vụ ông, ông được đối xử hòa nhã, lịch sự..vv..vv..” Ông cho rằng “ông được người ta đối xử hòa nhã, ông muốn tỏ ra hòa nhã đối xử lại..”

Đã năm, sáu tháng qua, “Lẩm Cẩm Sài Gòn Thiên Hạ Sự” hết còn xuất hiện ở hải ngoại. 300 bài “Lẩm Cẩm” trữ trong máy mất luôn. Tôi chẳng viết gì về trường hợp Văn Quang Lẩm Cẩm Sài Gòn Thiên Hạ Sự cho đến hôm nay. Đôi khi tôi thấy tôi không viết gì về Văn Quang cũng kỳ, bạn đọc người Việt có thể nghĩ:
“Những người khác bị bọn Công An Cộng Sản nó đàn áp, nó cấm viết thì ông viết, ông chửi loạn cào cào, đến ông bạn của ông bị thì ông im thin thít như gái ngồi phải cọc.”

Những năm 1991, 1992 có lần tôi nói với Văn Quang:
- Tao chỉ được mày tao với mấy thằng mày là Trung Tá..
Và tôi hỏi Văn Quang:
- Nếu không có gì thay đổi, nếu Quốc Gia mình, Quân Đội mình còn đến bây giờ, mày nghĩ có thằng nào trong số bọn mày lên được Tướng để tao được mày tao với Tướng không?
Văn Quang trả lời:
- Có thể lắm chứ.