Fr: BMH
1. ANZAC DAY BRISBANE 2013!
Cờ Việt Nam Cộng Hòa trên khăn choàng của một giới chức Úc Đại Lợi,
Người Tây phương thường có câu “And they keep the best to last”, có thể dịch ra là “Và họ đã để dành điều tốt đẹp nhứt đến lúc sau cùng”. Tỉ dụ như trong một chương trình văn nghệ, tiết mục hấp dẫn nhứt được trình diễn sau chót. Khi thuật lại một mẩu chuyện, người ta để dành tình tiết ly kỳ nhứt, éo le nhứt cho câu kết.
Sáng hôm nay cũng vậy. Cuộc diễn hành ANZAC DAY ở Brisbane đã chấm dứt một cách ngoạn mục với phái đoàn của Hội Cựu Quân Nhân QLVNCH tiểu bang Qld.
Tôi không nhớ hết đã có bao nhiêu phái đoàn khác đã tham dự. Bắt đầu với 2 phản lực cơ chiến đấu xé tan không khí yên tĩnh của bầu trời mủa Thu thành phố nắng ấm này. Rồi sau đó là các đơn vị chiến đấu của Úc. Từ hiện tại. Tiểu đoàn 4. Tiểu đoàn 5. Đi trở lui về quá khứ. Các cựu chiến binh Úc đã tham chiến trong ở Mã Lai, Borneo. Đại Hàn, Việt Nam. Và dỉ nhiên không thể thiếu những “diggers” trở về sau Đệ Nhị Thế chiến, vài người bây giờ phải ngồi trên các chiếc xe jeep nhà binh.
Rồi các chiếc xe thiết giáp. Các đội kỵ mã. Các đơn vị của cảnh sát. Và các chiến bịnh đại diện cho các quân đội đồng minh như Anh quốc, Hoa Kỳ, Pháp, Hy Lạp v.v… Và dỉ nhiên phải nói đến các đoàn nhạc diễn hành, quân sự cũng như dân sự, được xếp xen kẻ vào giữa để gia tăng phần rộn ràng cho cuộc diễn hành.
Nhưng với tôi. Có thể – không, chắc chắn thì đúng hơn – tôi đang rất thiên vị. Với tôi, phái đoàn Việt Nam, tuy đi sau cùng vì xếp theo thứ tự ABC, phải là đoàn rực rỡ nhứt và được nhiều tiếng vỗ tay hoan nghênh nhứt. 11 thiếu nữ xinh đẹp, tha thướt trong 11 chiếc áo dài với vương miện trên đầu.
Hai tà áo màu cam đi trước đã “bắt mắt” người xem ngay lập tức. Một phụ nữ đồng hương đứng bên cạnh đã nhận xét “Ai chọn màu cam này hay quá ! Nếu màu đỏ thì lại không hay. Phải màu cam như vậy mới hợp với cái sash quốc kỳ vàng ba sọc đỏ”.
Rồi đi sau 3 vị chỉ huy là 8 cô gái Việt Nam khác, 4 với áo dài quốc kỳ VNCH, 4 với áo dài quốc kỳ Úc, đi xen kẻ nhau thành hai hàng, người mặc áo có cờ VNCH thì tay mang quốc kỳ Úc, và ngược lại, người mặc áo cờ Úc thì tay cầm cờ VNCH. Một điểm nữa đáng chú ý là 2 trong số 4 chiếc áo dài cờ VN, ba sọc đỏ được uốn cong thành hình chữ S.
Kỳ lạ lắm. Không giải thích được. Cứ mỗi lần nhìn thấy lá cờ vàng 3 sọc đò là một cảm giác ngất ngây lại dấy lên. “Em nhớ màu cờ. Ngày nào quấn xác thân anh… Em nhớ ngày nào. Màu cờ vàng như hồn xác anh linh. Lũ Cộng thay vào bằng ngọn cờ toàn màu máu tanh hôi…”. Một anh bạn lúc nảy vừa nhắc đền bản nhạc “Em Nhớ Màu Cờ” của Nguyệt Ánh.
Buộc mình phải nhớ đến bao nhiêu máu xương đã gởi vào đó. Như một lời nhắc nhở đừng bao giờ phụ ước với đất cũ, quê xưa. Da thịt lại gợn lên. Với niềm tự hào dân tộc.
Không hãnh diện sao được ! Không tự hào sao được ? Quê hương tôi là đây ! Dân tộc tôi là đây ! Các em đang giới thiệu nước Việt Nam, một nuớc Việt Nam của thời còn được độc lập, còn được tự do với người bản xứ.
Mà cũng phải khen ai khéo chọn 11 thiếu nữ này. Chẳng những đồng trang lứa mà còn có vóc dáng cân đồng nên khi cùng đi chung đã tạo nên một hình ảnh tươi mát, dễ thương.
Nói đến các thiếu nữ Việt Nam mà không nói đến 4 em gái hướng đạo Úc (Girls Guide) đi trong toán dẫn đầu với các quốc kỳ Úc Việt, cũng như bé Trúc bận đồ phi hành đi cùng với cha trong đoàn diễn hành thì quả là một điều thiếu sót. Tất cả đã tạo thành nét sinh động đặc biệt cho phái đoàn chúng ta trong buổi lễ hôm nay.
Nhưng dỉ nhiên, ngày hôm nay là ngày của các anh, những người đã một thời khoác áo chiến binh. Một năm hai ngày, ANZAC Day và Long Tân Day, các anh gặp nhau giữa lòng phố chính Brisbane, hàn huyên, tay bắt mặt mừng, cùng nhớ lại những giai đoạn hào hùng trong quá khứ.
Như những câu tâm sự:
“ Mày khỏe không ?”
“Còn ra đây được để đi chung với anh em là mày biết, tao cũng chưa đến nỗi nào !”.
Phải biết người trả lời là một cựu sĩ quan Không quân đã chia sẻ với người viết bài “Còn 2 năm nữa, anh 80 tuổi rồi chứ ít đâu Việt!” thì mới hiểu được sự mừng vui khi bạn bè cũ, chiến hữu ngày xưa nay thỉnh thoảng lại gặp được nhau.
Trong ánh mắt của mỗi người. Trong tiếng cười của mỗi anh. Tôi thấy dường như vẫn còn vương vấn đôi chút ngậm ngùi. Về một dĩ vảng của gần 40 năm về trước.
Nhưng chỉ thoáng qua thôi. Rồi các anh lại vui vẻ chuyện trò với nhau. Có lẽ bởi vì các anh hiểu rằng chính nhờ những chiến tích, những hy sinh mà các anh đã dành cho tổ quốc, cho quê hương, mới có nên các thế hệ thứ hai, thế hệ thứ ba mà ngày hôm nay, đang cùng với các anh đi trên đường phố Brisbane, dưới màu cờ thân yêu, giữa sự cổ võ nồng nhiệt của dân chúng địa phương và trong niềm hãnh diện vô cùng của những người Việt quốc gia như chúng tôi….
Gần 1 giờ trưa rồi. Nắng đẹp. Bầu trời xanh, chỉ có vài cụm mây cumulus lãng đãng. Người Úc đang mời các em áo dài đứng lên bực thềm của Sở Bưu Điện Trung Ưong dể chụp hình lưu niệm. Các anh em đang thu góp cờ và biểu ngữ để mang về. Cùng nhau trở lại bến xe bus để bắt xe về lại trụ sở, Đúng lúc đó, một message của một người bạn Úc xuất hiện trên mobile phone của người viết bài:
“ Beautiful day 4 the parade eh? Just watched the Vietvet group. Girls r so pretty. U guys r MAGINFICENT”.
Trong lòng tự dưng có một niềm vui !
HƯNG VIỆT (Brisbane)
25/04/2013
*********************************
2. NHỮNG VIÊN ĐẠN ĐÚC BẰNG MÁU TIM Võ Đại Tôn (Viết nhân dịp cùng Cộng Đồng Người Việt Tự Do Úc Châu biểu tình Quốc Hận lần thứ 38 trước tòa đại sứ Cộng Sản Việt Nam tại thủ đô Canberra, Úc Đại Lợi, 27.4.2013)
Tòa đại sứ các “Anh”
Dù nguy nga rộng lớn
Nhưng lạnh lùng ghê rợn
Đầy bóng dáng âm hồn.
Vách tường cao vây kín tựa mồ chôn
Lương tâm khóa chặt.
Sau khung cửa sắt
Các “Anh” trốn như đàn dơi
Sợ ánh sáng mặt trời.
Chúng tôi đứng đây, bừng cao tiếng thét
Thay mặt dân oan bị các “Anh” bóp nghẹt
Tiếng nói Con Người. Lời chúng tôi : - từng viên đạn máu tươi
Không đúc bằng hận thù dĩ vãng
Mà kết tinh từ Tuyên Ngôn trong sáng
Đòi lại Quyền Dân. Các “Anh” đã bịt tai, sợ Sự Thật phơi trần
Với muôn ngàn tội ác.
Mặt nạ các “Anh” làm đui mù võng mạc
Không thấy nỗi tang thương.
Cùng chung nòi giống, cùng một quê hương
Bao năm rồi, các “Anh” thẳng tay tàn phá. Cây Tổ Quốc, các “Anh” đốn ngã
Đạp chân lên lịch sử mấy nghìn năm. Các “Anh” du nhập một tà thuyết xa xăm
Đạo Sống Việt bị Vô Thần phá hủy.
Đảng các “Anh” tuyên truyền thắng Tây, thắng Mỹ
Nhưng giờ đây không thắng nỗi lòng tham. Thắng chúng tôi, chung giòng máu phương Nam,
Rồi vơ vét đến tận cùng xương tủy. Bạo lực các “Anh” đắp xây thành lũy
Ngăn Lòng Dân, không một chút thương tâm. Chúng tôi đại diện hàng triệu kẻ âm thầm
Bao ngõ ngách bùn lầy khổ hạnh. Mong được sống, bị đòn thù đập đánh
Bị giam cầm khi tố chuyện bất công. Tội ác các “Anh” làm tanh máu Tiên Rồng
Lưu lại nghìn sau toàn màu đen Dân Tộc.
Chưa kể tội tày trời bán buôn Tổ Quốc
Làm chư hầu, mong đảng trị độc tôn.
Nếu còn chút lương tri, còn sót mảnh linh hồn
Các “Anh” mở mắt nhìn một tấm hình em nhỏ. Mới 5 tuổi đầu, ai đem thây vứt bỏ
Thân còng queo, loang lổ vết thương khô. Em bị bán qua tận xứ Biển Hồ
Đất Cao Miên nơi rừng sâu hoang lạnh.
Cho lũ người thỏa cơn thú tánh
Phá trinh em, vùi dập tuổi thơ ngây.
Mười mấy nghìn em trong hang ổ đọa đày
Mẹ Âu Cơ từng đêm ôm mặt khóc. Còn bao cảnh khoe tấm thân ngà ngọc
Đem rao hàng : - Đây thiếu nữ Việt Nam !.
So đo lời lỗ, bọn du khách Đại Hàn
Chọn mua em như mớ rau ngoài chợ ! Các em lạc loài làm thân con ở
Nơi xứ người, nô lệ, cảnh lầm than. Còn các “Anh” chễm chệ sống giàu sang
Xây dinh thự, toàn “đại gia” thụ hưởng. Một chầu rượu cười say ngất ngưởng
Của các “Anh” bằng dân sống một đời. Ngôn ngữ Việt Nam không còn chữ còn lời Ngoài tên gọi các “Anh” là : - Tội Ác !. *****
Tòa đại sứ các “Anh” dù tường cao, lính gác,
Như đảng các “Anh” dùng bạo lực ngăn bờ.
Sẽ có một ngày
Từ mẹ già đến trẻ ấu thơ
Cùng Toàn Dân đứng dậy !
Rồi các “Anh” sẽ thấy
Những viên đạn đúc bằng máu tim
Xuyên thủng màn đêm
Phá tan bạo ngược. Các “Anh” sẽ không bao giờ biết trước
Cuồng phong ập đến bất ngờ. Như bao bạo chúa trong cung ngọc điện thờ
Cũng tan thành tro bụi. Trả lại cho Dân từng nhánh sông, khe núi,
Từng bát cơm, từng mái lá yên lành. Tổ Quốc hồi sinh – không còn bóng các “Anh”,
Không xiềng xích ngục tù, tan bạo lực. Đàn em thơ tay thơm mùi giấy mực
Tô thắm màu hai chữ Tự Do. Dân Tộc chúng tôi mừng hạnh phúc, ấm no
Trời Nhân Bản thoát kinh hoàng ác mộng. Lịch sử sang trang, huy hoàng Lẽ Sống
Ngẩng cao đầu, hãnh diện : VIỆT NAM !
Võ Đại Tôn (Hoàng Phong Linh)
Canberra, Úc Châu, Quốc Hận 38.
**********************************