1. Thần tài viếng thăm một người Việt Nam.
Fr: Nhat Lung* Minh Luong
Số độc đắc Mega Millions kỳ này đã trở thành số độc đắc lớn nhất trong lịch sử thế giới.
Cơ quan vé số Mỹ cho biết 3 vé trúng cho lô độc đắc 640 triệu đôla đã được bán ra ở 3 tiểu bang, trong đó có một tấm được bán ra ở Quận Baltimore, tiểu bang Maryland, cách thủ đô Washington 60 kilo mét về hướng bắc. Người được ông Thần tài viếng thăm là một người Việt Nam. Và trước đây 6 tiếng, cơ quan trên đã cho biết, một người Việt Nam, Ông Nguyễn Văn Mạnh, qua luật sư đã thông báo, Ông là 1 trong 3 chủ nhân tấm vé ấy...
Theo nguồn tin riêng, ông Mạnh năm nay 87 tuổi, đang sống héo hon và cô độc trong một Nursing Center của Quận hạt Baltimore. Được hỏi, ông sẽ dùng số tiền 184 triệu này để làm gì. Ông Mạnh không ngần ngại trả lời. Ông sẽ dùng 100 triệu tặng cho các Quỹ Phúc Lợi ở Hoa Kỳ (The Federal Welfare Program). Còn 80 triệu ông sẽ thành lập ở Việt Nam, một hội lấy tên là " Hội Mua Lại Những Phụ Nữ Đã Bị Bán ". Có nghĩa là Hội do ông sáng lập sẽ mua lại những cô gái xấu số này rồi cấp vốn cho họ về quê làm ăn... .
Có người băn khoăn: " Thế còn 4 triệu" ? Ông Mạnh cười như mếu:
- Tôi còn 1 thằng con trai. Vợ chồng tôi cùng thằng con vượt biên. Chẳng may, trên đường vượt biển. Vợ tôi bị hải tặc bắt đi mất tích. 2 bố con sống với nhau. Khi nó tốt nghiệp đại học, lấy vợ. Không biết con vợ xúi bẩy làm sao mà nó cứ nằng nặc khuyên tôi nên vào nhà dưỡng lão...Tôi đã cho chúng căn nhà rồi vào đây...Mà nghĩ cho cùng, nước mắt có bao giờ chẩy ngược? Chúng bất nhân, sao cha mẹ lại bất nghĩa...Còn 4 triệu đồng tôi sẽ cho chúng hết ! ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ 2. Lòng Biết Ơn Fr: Sinh Do*Lien Pham*Dinh Thang* SongVuiKV Một thanh niên học tập xuất sắc đến xin ứng tuyển vào một chức vụ quản lý ở một công ty lớn. Anh ta qua được vòng phỏng vấn thứ nhất; vào vòng 2 giám đốc công ty sẽ phỏng vấn anh ta và là người quyết định. Qua lý lịch của người thanh niên, vị giám đốc biết được thành tích học tập ưu tú của anh ta, từ bậc trung học đến sau đại học, chưa từng có một năm nào kết quả không đạt xuất sắc. Người giám đốc hỏi: - Khi đi học ở trường, cậu có được học bổng nào không? Cậu thanh niên trả lời không Ông ta hỏi tiếp: “Vậy là cha của cậu trả học phí cho cậu phải không?” Cậu ta đáp: “Cha tôi mất năm tôi mới lên một; chính mẹ tôi là người trang trải tiền học cho tôi.” - Mẹ cậu làm việc ở đâu? - Mẹ tôi làm nghề giặt quần áo. Ông ta bảo cậu cho ông xem tay của cậu. Chàng thanh niên đưa ra 2 bàn tay trắng trẻo mịn màng. Người giám đốc lại hỏi : “ Cậu có bao giờ giúp mẹ giặt quần áo không? Cậu ta trả lời : “ Không thưa ông, Mẹ tôi chỉ muốn tôi đọc nhiều sách và lo học. Với lại mẹ tôi có thể giặt đồ nhanh hơn tôi. - Tôi có 1 yêu cầu. Hôm nay cậu đi về gặp mẹ và rửa tay cho bà , sáng mai quay lại đây gặp tôi. Người thanh niên thấy có nhiều khả năng được tuyển dụng nên về đến nhà cậu vui vẻ bảo mẹ để cậu rửa tay cho bà. Bà mẹ tuy thấy đề nghị của con rất lạ kỳ nhưng bà cảm động và hạnh phúc để cho con trai rửa tay cho mình. Trong khi cậu chậm rãi rửa 2 bàn tay của mẹ, nước mắt cậu tuôn ra. Đó là lần đầu tiên trong đời cậu nhận thấy đôi bàn tay của mẹ đầy những vết nhăn, vết sẹo thâm đen. Một số chỗ bầm tím mới khiến bà đau và rùng mình khi cậu rửa tay của bà trong nước. Đó cũng chính là lần đầu trong đời cậu nhận ra chính dôi tay của mẹ đã giặt bao nhiêu là đống quần áo để có tiền đóng học phí cho mình. Những vết sẹo, chỗ bầm trên hai bàn tay mẹ, những nỗi nhọc nhằn, vất vả là cái giá mẹ phải trả cho cậu được học hành xuất sắc, tốt nghiệp ra trường và cả tương lai của cậu. Sau khi rửa tay cho mẹ, cậu lặng lẽ giặt hết đống quần áo còn lại. Đêm đó hai mẹ con nói chuyện rất lâu. Sáng hôm sau, cậu thanh niên trở lại văn phòng của vị giám đốc. Người giám đốc thấy đôi mắt rướm lệ của cậu đã hỏi : - Cậu nói xem ngày hôm qua ở nhà cậu đã làm gì và học được điều gì? Cậu trả lời : - Tôi đã rửa tay cho mẹ và đã giặt nốt số quần áo còn lại - Hãy cho tôi biết cảm tưởng của cậu. - Một là, bây giờ tôi đã hiểu thế nào là biết ơn. Nếu không có mẹ, tôi dã không được học hành như hôm nay. Hai là, nhờ cùng làm việc giúp mẹ, đến bây giờ tôi mới biết làm được một việc gì đều gian khó, vất vả. Ba là tôi đã nhận biết giá trịvà tầm quan trọng của quan hệ trong gia đình, với người thân. Người giám đốc nói: Đó là những điều mà tôi muốn người quản lý của tôi phải có. Tôi muốn tuyển dụng một người biết ơn người khác giúp đỡ, một người thấu hiểu những chịu đựng hy sinh của người khác để hoàn thành công việc, và một người sẽkhông xem tiền là mục tiêu duy nhất trong đời. Cậu đã trúng tuyển vào chức vụ này. Sau này, chàng thanh niên làm việc rất miệt mài và được cấp dưới kính trọng. Nhân viên của cậu cũng làm việc cần mẫn và là một nhóm đoàn kết tốt. Công việc kinh doanh của công ty tiến triển rất tốt. Một đứa trẻ quen được che chở và nhận được mọi thứ nó muốn, sẽ phát triển tính cách “muốn là được”, sẽ thành đứa trẻích kỷ xem mình là số 1, và không đếm xỉa gì đến nỗ lực của cha mẹ. Khi lớn lên đi làm việc, người này sẽ cho rằng ai cũng phải nghe theo lời mình. Khi thành quản lý, anh ta sẽ chẳng bao giờbiết được những cố gắng, vất vả của nhân viên và sẽ luôn đổ lỗi cho người khác. Với loại người này, họ có thể học giỏi, có thể một thời thành đạt, nhưng cuối cùng vẫn không thấy hài lòng, thỏa mãn. Họ sẽ càu nhàu, trong lòng luôn bực bội, tức tối và lao vào chiến đấu tranh giành để có nhiều hơn. Nếu chúng ta là những bố mẹ luôn bao bọc con mình, liệu chúng ta có đang thực sự thể hiện yêu thương con đúng cách, hay là ta đang làm hại con cái? Bạn có thể cho con cái sống trong một ngôi nhà to, ăn ngon, học đàn piano, xem TV màn hình rộng. Nhưng khi bạn cắt cỏ, hãy để cho chúng cùng làm và trải nghiệm. Sau bữa ăn, cứ để chúng rửa bát với nhau. Làm như vậy không phải vì bạn không có tiền thuê người giúp việc, mà là vì bạn yêu thương con cái một cách đúng đắn. Bạn muốn chúng hiểu rằng dù cha mẹ có giàu đến đâu, một ngày kia cha mẹ cũng yếu già như mẹ của cậu thanh niên trong câu chuyện kể trên. Điều quan trọng nhất là con cái của bạn học biết ơn , biết trân trọng những nỗ lực và có thể trải nghiệm những khó khăn và học được kỹ năng hợp tác với người khác để hoàn thành công việc. Con cái cũng phải biết trân quý, biết ơn những gì cha mẹ đã làm và yêu cha mẹ. Có lẽ bạn sẽ chuyển tiếp thư này đến nhiều người. Biết đâu câu chuyện này có thể thay đổi số phận của ai đó. ***