Thứ Bảy, 20 tháng 9, 2014

THƠ CAO NIÊN ( ANH -VIÊT)

Reflection of Desolation

Darkness and despair greet me
As the door slams from behind.
I am isolated from the outside.
From freedom, the closet is a prison that bars me without pity.
I try to cry out, but no one hears my plea.

Frantic is my mind, sore is my body,
Overwhelming me, hopelessness governs deep inside.
The threatening walls close in on my soul,
Blocking all light from entering this black hole.
fire of rageThe melancholy spreads like a wildfire
That swallows my lonely ego.
Fury rumbling inside my ire,
Wanting revenge on the school children.
                              * * *
The fire that burned within my heart and mind
Is quickly extinguished on a sudden
The filthy, confined space is filled with light.
Outside await the children,
Soaked with rain and their own sorrow.
A voice inside my mind tells me to chastise,
But my heart says otherwise,
My mind no longer seems hollow
My shadowy face returns to mirth
And my solitude and trepidation cease to lurk
As I emerge from the murk.
[headphonefunny3.jpg]   
GOING OUT OF DARKNESS

Tuan Bui
Grade 5,
Hershey Elementary School, PA, USA
Mrs. Pegher's Class
QC#40      3/11/12

       *****
Nghĩ về cảnh cô quạnh

Khi cánh cửa vừa đóng sầm đẩy tôi bước tới,
Là tuyệt vọng dìm tôi trong bóng tối âm ty.
Tự-Do giờ đã ra đi,
Ngoài kia giờ đã cách ly mất rồi!
Buồng kho nhỏ bé giam tôi,
Trí tôi điên loạn, rã rời xác thân.
Nay bị chôn vùi trong âm thầm tuyệt vọng,
Bốn bức tưòng vây hãm, khôn ngóng lối ra .
Chúng hăm doạ thách ta trốn khỏi
Khiến cho ta sợ hãi vô cùng.
Tôi khóc gào muốn bung cánh cửa
Chẳng một ai cứu chữa tôi cùng
Tối om kín mít bít bùng,
Chặn ngăn ánh sáng chớ hòng lọt qua .
Rầu rĩ tấn công như là đám cháy
Đang nuốt dần, cháy mãi không ngơi
Căm hờn sôi sục lòng tôi,
Ta thù lũ trẻ vẫn ngồi ngoài sân.
                              * * *
Rồi tự dưng buồng giam ngập tràn ánh sáng,
Lửa hờn thiêu đốt hồn tôi, bỗng tắt ngay .
Nghĩ rằng những đám trẻ này,
Đều là bạn học ở ngay cùng trường .
Chúng đều có nỗi buồn riêng,
Dầm mưa ướt sũng đáng thương như mình.
Trong tôi có tiếng bất bình,
Bảo trừng phạt chúng chớ bênh khoan-hồng!
Nhưng con tim lại không nói thế.
Mặt sa sầm hết vẻ bi quan
Trở nên rạng rỡ hoàn toàn hân hoan
Giờ ra khỏi chốn tối tăm
Cô đơn bối rối biến tan chẳng còn.
Đỗ Quang Vinh diễn dịch

Hình minh hoạ ( Internet)