Thứ Hai, 18 tháng 2, 2013

TIN BUỒN

    Ông Nguyễn-Văn-Phú  
    Pháp-danh Hoằng-Hữu 
*Trưởng Ban Hoằng Pháp Tổ Đình Từ Quang Canada (GHPGVN.TTG) 
*Đương kim Giáo sư Cố vấn của Hội Cựu Hoc Sinh trường Bưởi -Chu Văn An Canada, Vùng Montréal 
*Nguyên Giáo sư Trường Trung Học Chu Văn An Sàigòn
*Nguyên Hiệu Trưởng Trường Trung học Tư Thục Hưng Đạo Sài gòn 
Đă tạ thế lúc 2 giờ chiều, tại  Montréal, Québec, Canada
ngày 17 tháng 2 năm 2013 (nhằm ngày 8 tháng giêng năm Qúy Tỵ) 
Hưởng thượng thọ 86 tuổi

                       Funeral wreath thanh kinh_thumb[1]
CAO PHO NVPHU


Thư gửi cho con cháu của GS Nguyễn Văn Phú

Lời tựa:
Giáo sư Nguyễn văn Phú dậy Toán học trường trung học nổi tiếng ở Saigòn là Chu Văn An. Ông cũng là Hiệu Trưởng của trường tư thục Trần Hưng Đạo ở Sàigon và đã dậy tư Toán nổi tiếng cho rất nhiều học sinh thời ’60 và ’70 và hầu như tất cả các giới trẻ thời đó ai cũng biết đến và kính mến. Trong làng Hành Thiện cũng có Giáo Sư Nguyễn Xuân Nghiên dậy Toán học nổi tiếng như vậy, làm cho dân làng Hành Thiện hãnh diện không kém.
Chúng tôi đã nhận được cái thư này viết gửi đến cho các con cháu của Ông đăng trên internet cách đây đã hơn một năm. Thư này tuy là viết cho con cháu của Ông, nhưng theo chúng tôi c ũng có thể gửi đến tất cả mọi thanh niên VN hiện nay đang ở hải ngoại để hiểu rõ về nguồn gốc của mình, lý do của ng ười VN phải vượt biên tỵ nạn, và những vấn đề liên quan đến cuộc sống trong hiện tại cũng như tương lai. Chúng tôi nhận thấy bài viết rất hay và các thanh niên làng Hành Thiện nên chú ý trau dồi học tập để có một cuộc sống khá giả và có ý nghiã hơn. Chúng tôi cũng hy vọng trong một dịp khác sẽ viết trong tang web này các kinh nghiệm riêng của tôi đối với các thanh niên này. Chúng tôi cũng xin mạn phép được dịch ra Anh Văn bài viết này để gửi đến tay những thanh niên HT trẻ hơn mà không đọc được tiếng Việt.
AQD.
Các con thân yêu,
Nay, bố mẹ tuổi đã 80, thế cũng là khá thọ so với các thế hệ trước bố mẹ. Bố mẹ đã nhiều lần nói chuyện với các con về một số vấn đề, nhưng không phải lúc nào cũng có đủ các con cùng nghe. Hơn nữa, không chắc các con đã nhớ hết những lời nói của bố mẹ. Vì thế mới có lá thư này để tóm tắt những ý kiến chính mà bố mẹ muốn gửi đến các con. Còn các cháu thì chỉ nói mà ít đọc được tiếng Việt, nên các con hãy liệu cách truyền đạt lại ý của bố mẹ và giảng giải cho các cháu biết, chẳng những biết mà phải hiểu kỹ những điều bố mẹ viết ra đây ngày hôm nay.
Biết Ơn. Các con ạ, trên đường tỵ nạn cộng sản, tìm tự do, chúng ta dã bỏ lại tất cả, tài sản, bàn thờ và mồ mả tổ tiên. Khi đến định cư nơi quê hương thứ hai này, chúng ta đã được chính quyền và dân chúng đón tiếp và giúp đỡ. Hiện nay, đời sống của chúng ta đã ổn định. Chúng ta phải biết ơn đất nước này và hãy tìm cách góp phần làm cho đất nước này tươi đẹp hơn, giàu mạnh hơn để đền đáp phần nào cái ơn đó.
Lý Do Tỵ Nạn. Các con cần giảng rõ cho các cháu biết lý do nào đã khiến cho gia đình chúng ta tới đây cùng với hàng vạn gia đình khác, đó là: chúng ta tỵ nạn Cộng sản, đi tìm Tự Do. Các cháu được sống trong xã hội dân chủ, tự do từ lúc sinh ra nên không thể tưởng tượng nổi tính dối trá và các thủ đoạn nham hiểm của Cộng sản. Các cháu khó có thể tin được tại sao con người đối với nhau mà lại tàn ác như vậy (có thể cho các cháu coi phim "Journey from the Fall-Vượt Sóng", do Trần Hàm đạo diễn, khởi chiếu 30-4-2005).
 Cộng sản hành động rất ác nhưng nói rất khéo và che đậy rất giỏi! Vì thế phải giải thích cho các cháu hiểu, không phải để hận thù mà là để biết sự thật. Có một câu mà nhiều người hay nhắc: “Đừng nghe những gì Cộng sản nói, mà hãy nhìn những gì Cộng sản làm.”
Quê Cha Đất Tổ. Dù công việc bận rộn đến mấy, các con hãy dành thì giờ nghiền ngẫm những trang lịch sử và địa lý Việt Nam, để biết nguồn gốc dân tộc, sự hình thành đất nước, những bước thăng trầm, những nỗi vinh nhục, những khôn ngoan và lầm lỗi của ông cha ta. Và từ đó chúng ta rút ra những bài học. Có những trang lịch sử oai hùng, mà cũng có những trang lịch sử đẫm nước mắt. Có khi nước ta bị đô hộ khổ nhục cả ngàn năm, mà cũng nhiều khi dân ta anh dũng vùng lên phá xiềng xích, giành tự chủ. Lại cũng có khi người mình đi xâm chiếm tàn phá nhiều nước khác, thí dụ gần đây nhất là mười năm tàn phá Cao Miên, gây nên căm hờn của nước láng giềng và để lại cái nghiệp nặng mà các thế hệ sau sẽ còn phải gánh chịu!Lịch Sử Gần Đây. Nước ta bị Pháp đô hộ từ cuối thế kỷ 19. Khoảng 1940, đại chiến thế giới bùng nổ. Ở nước ta, Nhật đảo chánh Pháp 9-3-45. Vua Bảo Đại tuyên bố hủy bỏ hiệp ước bảo hộ ký với Pháp, rồi giao cho Ông Trần Trọng Kim thành lập chính phủ đầu tiên của nước Việt Nam độc lập. Phe Trục gồm Đức, Ý, Nhật thua Đồng minh gồm Anh, Pháp, Mỹ, Liên Xô, Trung Hoa. Ngày 19-8-45, Việt Minh cướp chính quyền của chính phủ Trần Trọng Kim, tuyên bố thành lập nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà. Nhưng không được bao lâu, Pháp tìm cách quay lại. Cuộc toàn quốc kháng chiến chống Pháp bắt đầu ngày 19 tháng 12, 1946.

Khi phe Việt Minh lộ rõ bản chất Cộng sản, các đảng phái quốc gia trước nguy cơ bị họ tiêu diệt dần, đã trở về vùng quốc gia là nơi đã thiết lập một chính quyền khác với chính quyền vùng kháng chiến mà thực chất là cộng sản. Sau trận Điện Biên Phủ, Hiệp định Genève 1945 chia đôi đất nước: miền Bắc là Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, miền
Nam là Việt Nam Cộng Hòa. Miền Bắc công khai theo khối Cộng sản, tiến hành xâm lăng miền Nam bằng võ lực và che mắt thế giới bằng con bài Mặt Trận Giải Phóng Mìên Nam. Miền Nam được Hoa Kỳ và đồng minh của khối tự do ủng hộ đê ngăn sự bành trướng của Cộng sản. Khi quân xâm lăng mạnh thì Hoa Kỳ đổ quan vào miền Nam, bắt đâu vào 1960, và chiến tranh trở nên khốc liệt.Năm 1972, sau khi Liên Xô và Trung Quốc trở thành đối nghịch thì tổng thống Nixon đến Trung Quốc ký Thỏa hiệp Thượng Hải. Hoa Kỳ không cần đến “tiền đồn chống Cộng” nữa nên bỏ rơi Việt Nam Cộng Hòa! (Soạn phẩm khi đồng minh tháo chạy của tiến sĩ Nguyễn Tiến Hưng cho biết những sự thật phũ phàng về sự bội ước và tháo chạy của Mỹ.) Theo Hiệp định Paris 1973: Hoa Kỳ rút quân khỏi miền nam Việt Nam, chỉ để lại một số cố vấn mà thôi, còn quân Bắc Việt vẫn ở lại! Cộng sản Bắc Việt tiếp tục xâm lăng miền Nam với nhiều viện trợ của cộng sản quốc tế. Việt Nam Cộng hoà dù tự vệ can trường đến mấy, mà không đủ vũ khí, xăng dầu... thì chắc chắn là kém thế. Ngày 30 tháng tư 1975, thủ đô Sài Gòn thất thủ. Cuộc di cư tỵ nạn cộng sản, tìm Tự Do bắt đầu. Từ đây trở đi, chính các con biết khá nhiều chi tiết.Thời buổi này, thông tin rất nhiều, quá nhiều. Người ta viết về Việt Nam, về chiến tranh Việt Nam nhiều lắm, có cả phim ảnh nữa, nhưng trung thực thì chẳng được bao nhiêu. Có người viết trung thực nhưng chỉ nhìn được một khía cạnh của vấn đề, hệt như “những anh mù sờ voi”. Có người cố ý bẻ cong sự thật, nhằm đạt mục đích riêng của mình. Có người - kể cả nhà tu - còn bịa đặt thêm chuyện để vu khống người khác! Tệ nhất là khi kẻ cầm quyền hay tay sai của họ viết sử. Nhà văn Alex Haley đã viết ở dòng cuối tác phẩm "Roots" (Nguồn Cội): “Rốt cuộc, chính kẻ chiến thắng là kẻ viết sử.”
Cho nên, bố mẹ ân cần dặn các con và nhất là các cháu rằng khi đọc tài liệu, sách vở và coi phim về Việt Nam thế kỷ 20, đầu thế kỷ 21, dù là của tác giả nào, kể cả Âu-Mỹ, cũng phải hết sức thận trọng và suy sét thông minh.
Theo bố mẹ thì cuộc chiến 1954-1975 ở nước ta là chiến tranh Nam Bắc, là nội chiến, là chiến tranh ủy nhiệm, là đối đầu giữa hai khối Cộng sản và Tự do; khí giới nước ngoài, máu dân Việt mình. Đối với người Việt nam, đó là chiến tranh tự vệ. Còn cộng sản Bắc Việt thì tuyên truyền và giáo dục quần chúng rằng đó là chiến tranh chống Mỹ-Ngụy và thống nhất đất nước. Kẻ thắng kiêu ngạo và tàn ác, người thua uất hận trong tủi nhục. Mấu chốt của sự chia rẽ trầm trọng trong dân tộc ta nằm ở điểm ấy (kể ra thì dân tộc ta còn nhiều sự chia rẽ khác nữa). Chưa thay đổi được hai cách nghĩ đó thì chưa nói tới hòa hợp dân tộc được! Hàng triệu người đã chết, tuy đất nước được thống nhất mà lòng người đến nay vẫn còn chia rẽ.
 Về Thăm Việt Nam. Có vài vị hỏi bố mẹ đã về thăm Việt Nam chưa. Câu trả lời là chưa, vì lý do sức khoẻ. Đã có rất nhiều người về Việt Nam, mỗi người một lý do, mỗi người một mục đích, mỗi người một cách nhìn! Về để chăm sóc cha già mẹ yếu, thăm nuôi người thân, về để sửa sang phần mộ tổ tiên, về để giảng dạy cho sinh viên, để nhìn lại quê hương, những điều ấy là chính đáng. Về để cứu trợ nạn dân của các thiên tai hay giúp đỡ đồng bào nghèo túng mà không vì danh vì lợi, cũng là việc tốt. Về để ăn chơi, để du lịch rẻ tiền, để cầu danh lợi, để xin vài tấm bằng khen, thì không nên.
Sau này, khi trong nước thay đổi thật sự, các con có thể đưa các cháu về thăm quê hương. Bố mẹ biết trước rằng các cháu sẽ không xúc động lắm đâu vì con người ta phải có kỷ niệm, phải có gắn bó thì mới xúc động được. Các con hãy cố hướng dẫn các cháu yêu đất nước, dân tộc và đồng bào Việt
Nam, đừng để cho các cháu chỉ là những khách du lịch bình thường. Còn việc các con hay các cháu sẽ về làm ăn sinh sống tại Việt Nam thì bố mẹ nghĩ rằng điều đó khó xảy ra.
Hiện tình đất nước. Nếu có ai nói rằng Việt Nam nay đã tiến bộ (đa số người dân nay đã được ăn cơm thay vì ăn cơm trộn bo bo, có nhiều xe gắn máy và xe hơi thay cho xe đạp...; chẳng lẽ sau 30 năm im tiếng súng mà không có tiến bộ!) thì đó là một vài tiến bộ so với chính Việt Nam chứ nếu đem so sánh Việt Nam với các nước láng giềng thì đáng xấu hổ về nhiều mặt (như Cao Miên mà cũng còn có đảng đối lập). Muốn biết sự thật ở Việt Nam đằng sau những "binh đinh" cao ngất, những "ô-tô con" bóng loáng, những khách sạn năm sao, những sân "gôn" tân kỳ, thì phải theo rõi tin tức trong nước để thấy sự băng hoại trầm trọng về nhiều phương diện (nhất là về giáo dục), sự hiện diện của Tư bản đỏ, của quốc nạn tham nhũng, sự phung phí tài nguyên quốc gia, và phải đích thân đến thăm đồng bào nơi các vùng xa xôi nghèo khó. Chúng ta cần biết sự thật, không tô hồng mà cũng chẳng bôi đen!
Để tạm hiểu hiện trạng nước ta, các con tìm đọc bài nói của tiến sĩ Lê Đăng Doanh, nguyên viện trưởng Viện Nghiên Cứu Quản lý Trung ương Hà Nội. Ông ta thuyết trình các sự thật cho các cán bộ cao cấp nhất của cộng sản Việt nam nghe. Bài nói này gần đây mới được tiết lộ ra ngoài. Bài giới thiệu viết: "Mọi người phải chú ý tới những con số cho thấy sự thật phũ phàng về nền kinh tế Việt Nam. Ông Doanh cho thấy cả tình trạng yếu kém của nền kinh tế lẫn tính chất phi dân chủ của chế độ cộng sản ở Việt Nam. Từ đó ông dám nói thẳng cả cơ cấu chính trị cũng hỏng, phải thay đổi" (Ngô Nhân Dụng, nhật báo Người Việt, ngày 30-3-2005).
Ông Doanh kể lại rằng một chuyên viên tài chánh quốc tế đã đặt câu hỏi với ông như sau: "Chúng mày giỏi thế mà chúng mày nghèo lâu đến thế, là thế nào? Trí tuệ như thế này, truyền thống như thế này, sao mày ăn xin hoài thế? Chúng mày cứ đề ra mục tiêu là đến bao giờ chúng mày đừng đi ăn xin nữa, có được không?" Thật là mối nhục chung cho cả nước! Nước ta đâu có hèn kém, dân ta đâu có lười biếng. Do đâu mà khổ nhục đến thế? Do độc tài đảng trị !
Thái Độ Chính Trị. Không những đồng bào hải ngoại đòi bãi bỏ độc đảng, thiết lập đa nguyên đa đảng, mà ngay cả những đảng viên cùng những phần tử tiến bộ ở trong nước cũng đòi như vậy. Cần hiểu rằng: chống độc tài, độc đảng, chống tham nhũng, chống đường lối sai lầm của cộng sản, không phải là chống nước Việt Nam mà là mong cho nước Việt Nam khá hơn, tiến hơn.
Nếu ai có nghĩ rằng cộng sản ngày nay đã "đổi mới" một chút thì nên biết rằng do sự sụp đổ của cộng sản Đông Âu, do sự đấu tranh ở trong và ngoài nước, do áp lực quốc tế và do nguy cơ tan rã của đảng nên cộng sản Việt Nam bắt buộc phải đổi mới về kinh tế (mà không đổi mới về chính trị)! Tuy mình không làm chính trị nhưng mình phải có thái độ chính trị, mình phải tiếp tục ủng hộ các cuộc đấu tranh sao cho đất nước có dân chủ Tự Do thật sự.
Tổng bí thư của cộng sản Việt
Nam đã nhận rằng cộng sản Việt Nam có "phạm nhiều sai lầm". Chúng ta hỏi: sai lầm sao không sửa, sao không công khai xin lỗi các quốc dân, sao không trả lại ruộng đất nhà cửa cho các tư nhân và các giáo hội, sao không bồi thường cho các nạn nhân của vụ cải cách ruộng đất, của vụ Nhân Văn Giai Phẩm, của các đợt cải tạo công thương nghiệp, sao không bồi thường và xin lỗi những người bị bắt đi tù "học tập cải tạo"? Sự thực thì ai ai cũng muốn xóa bỏ hận thù, nhưng cộng sản Việt Nam cần phải hành động cụ thể cho nhân dân trông thấy. Nói "xoá bỏ hận thù, khép lại quá khứ, nhìn về tương lai" xuông thôi thì ích gì? Nói "đại đoàn kết" mà lại do đảng lãnh đạo (điều 4 hiến pháp Cộng sản) thì ai mà tin được!
 Chuyện trong gia đình. Bây giờ, nói chuyện trong nhà. Bố mẹ thuộc thế hệ trước, nuôi nấng các con theo quan niệm thời bố mẹ, cũng như ông bà nuôi nấng bố mẹ thời ông bà. Một vài lúc nào đó, các con có thể nghĩ rằng bố mẹ đã quá khắt khe với các con. Thời buổi ấy là như vậy. Mong các con quên đi những gì mà bố mẹ đã vô tình làm các con buồn lòng. Hãy nhớ rằng bố mẹ không đua đòi ăn chơi, không chi tiêu hoang phí, lúc nào cũng giữ đời sống mực thước, và bố mẹ đã cố gắng làm việc và dành dụm để các con được sống đầy đủ, được học hành cẩn thận, dưới mái ấm của gia đình.

Vì tài sản bố mẹ đã bị CS cướp hết rồi nên khi sang tới đất mới này, đời sống của chúng ta khá khó khăn. Bố mẹ đã nhận làm những công việc thật mệt nhọc. Các con đã chịu khó đi làm vất vả trong các dịp hè, và đã cố gắng học hành chăm chỉ, đến nay thì "đâu vào đấy" cả. Các con không bao giờ được tự mãn, nghĩ rằng mình tài, mình giỏi. Cái tài, cái giỏi nếu có chỉ là một phần thôi, còn các phần khác là nhờ các thuận duyên, nhờ âm đức của tổ tiên và của chính mình, từ các kiếp trước và kiếp này. Các con phải luôn luôn sống đạo đức để bồi đắp cho cái nghiệp lành của mình, hệt như người dùng xe hơi phải lo "sạc điện" cho cái bình ắc-quy vậy. Gieo nhân lành thì sẽ hái quả lành. Luật nhân quả là một luật của trời đất, không sai được !
Trong gia đình riêng của các con, bố mẹ khuyên: vợ chồng phải cư xử với nhau trong sự tương kính, phải nhường nhịn lẫn nhau. Không thể tránh được vài đụng chạm đâu, hãy khéo léo và bình tĩnh mà giải quyết mọi việc. Nóng giận là hỏng.
Còn đối với con phải thương yêu nhưng không được nuông chiều. Cần phải kiểm soát bạn bè của các cháu và phải liên lạc với cha mẹ của bạn bè các cháu để tìm hiểu cho chắc chắn: hư hỏng vì bạn bè trong xã hội này là một sự kiện rất phổ biến ! Tivi, game, chat... phải hạn chế, còn thể dục thể thao thì nên khuyến khích. Bản thân các con phải lo xếp thì giờ tập thể dục, sống một cuộc sống thăng bằng. Hãy rút kinh nghiệm của bố: lúc trẻ, bố miệt mài làm việc nhiều quá nên nay về già, bị cơ thể "hỏi tội," đau lên đau xuống hoài.
Trong đời sống hàng ngày, phải luôn tiết kiệm và bảo vệ môi trường sinh hoạt vì tài nguyên thế giới chỉ có hạn, chúng ta cần nghĩ đến thế hệ mai sau. Dùng thứ gì cũng không được phí phạm, kể từ tờ giấy lau tay! Thỉnh thoảng, hãy cho các cháu coi hình chụp hay phim ảnh những trẻ em đói rét và cho các cháu biết rằng trên trái đất này còn rất nhiều người cực khổ.
Khi anh chị em cư xử với nhau, phải nhớ kỹ mấy câu "anh em như thể tay chân", "chị ngã em nâng", "một giọt máu đào hơn ao nước lã", "một con ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ". Bí quyết áp dụng chữ "xả." Hãy bỏ qua hết mọi khuyết điểm của anh chị em mình. Các con mà chia rẽ thì bố mẹ sẽ đau khổ vô cùng.
Trong xã hội này, vì bận rộn quá, người ta chỉ đủ thời giờ lo cho gia đình riêng nên có khi lơ là với đại gia đình, dù thâm tâm không muốn như vậy. Các con hãy đề cao tình đoàn kết trong đại gia đình. Với các con gái và con dâu, bố mẹ nhắc: các con hãy giúp chồng giữ liên lạc tốt đẹp với anh chị em và họ hàng nội ngoại.
Tiếng Việt tại nước ngoài. Có vài điều đáng bàn. Các cháu là công dân nước này, với mọi bổn phận và quyền lợi của một công dân. Cuộc sống thực tế trong trường học cũng như ngoài xã hội bắt buộc các cháu phải nói Anh hay Pháp ngữ, và phải nói và viết thật giỏi, nếu không thì sẽ khó hoà đồng, bị lạc lõng và bị thua kém! Đi học, các cháu nói tiếng Anh hay tiếng Pháp (hay cả hai). Về nhà, các cháu thường nói với nhau bằng hai thứ tiếng ấy. Tuy các con thường bắt các cháu nói tiếng Việt trong gia đình, bố mẹ vẫn cảm thấy tiếng Việt các cháu hãy còn kém. Nói tiếng Việt đã yếu, viết tiếng Việt còn tệ hơn, vì các cháu có tập đọc và viết chữ Việt thường xuyên đâu! Một vài giờ tiếng Việt vào cuối tuần ở trung tâm Việt ngữ với các cô giáo rất tận tâm chưa đủ các cháu khá hơn. Chỉ riêng việc học cách xưng hô theo tiếng Việt đã là khó nhất thế giới rồi!
Đồng bào ta ở hải ngoại luôn luôn nhắc đến việc bảo tồn tiếng Việt. Bố mẹ cũng nghĩ như vậy. Nhưng xét cho cùng, một đứa trẻ không thể kể là hai đứa trẻ (Việt & Canada hay Việt & Mỹ) nhập lại làm một được! Nếu ép quá thì sức của chúng chịu không nổi. Còn thể thao, còn âm nhạc nữa chứ. Vậy ta phải khéo chọn đúng liều lượng, đừng biến đứa trẻ thành "cái máy học"! Các cháu sẽ phải vươn lên ở đất nước này. Các con cần phải chuẩn bị sao cho chúng sống thích hợp với môi trường và sống thoải mái tại đây.
Xã Hội Âu Mỹ. Xã hội này là một xã hội tiêu thụ quá mức. Các con không nên để mình bị lôi cuốn dễ dàng vào các trò tiếp thị khéo léo nhằm xúi giục chúng ta mua hàng thả dàn. Chúng ta dễ bị ảnh hưởng của quảng cáo, ngay cả trong khi chúng ta đang bị các nhà băng và các hãng bảo hiểm bao vây, chi phối. Các con cần "thiểu dục, tri túc" tức là "ít ham, biết đủ", chỉ mua thứ cần thiết, không có không được mà thôi! Nhà, xe cũng vậy: an toàn và đủ dùng cho sinh hoạt hàng ngày là được rồi.
 Tránh nợ nhiều. Thảnh thơi thì hơn! Bố mẹ không nói lý thuyết xuông đâu, xã hội bây giờ xuống dốc về đạo đức, về tâm linh, chỉ vì hướng ngoại nhiều quá, lo về vật chất nhiều quá, ích kỷ quá, chẳng tìm thấy hạnh phúc ở đâu cả! Bớt ích kỷ, hãy nghĩ đến đồng loại, phải biết chia sẻ với đồng loại.
Riêng Phần Bố Mẹ. Già thì bệnh, bệnh rồi sẽ . . . ra đi! Quy luật tự nhiên là vậy. Đến ngày ấy, các con hãy lo tổ chức tang lễ cho bố mẹ được trang nghiêm nhưng đơn giản. Nếu chôn cất mẹ ở một nghĩa trang thì sau này, khi phải đi làm ăn nơi khác, các con sẽ thắc mắc vì ở xa không trông nom được phần mộ. Bố mẹ chọn cách hỏa táng, thuận tiện hơn, mà khỏi phải chiếm đất, vì đất rất cần thiết cho các thế hệ sau. Có thể đem rải tro của bố mẹ lên núi hay xuống sông, xuống biển. Cát bụi trở về cát bụi, có gì đâu! Thay vì đãi đằng ăn uống, các con hãy dùng tiền bạc đóng góp vào việc có ích lợi chung. Đừng e thẹn thiên hạ chê cười; mọi người sẽ hiểu và tán thành. Có một chi tiết như thế này, nếu chẳng may, bố mẹ ngã bệnh và phải chịu một "đời sống thực vật," các con hãy can đảm chọn giải pháp rút ống trợ sinh; kéo dài làm chi, chỉ gây khổ cho mọi người!
Bàn thờ gia đình. Trong hoàn cảnh ngày nay, khó lập bàn thờ ngay trong nhà. Nhớ đến tổ tiên, ông bà nội ngoại, cha mẹ, các con có thể bày nơi trang trọng nhất ở trong nhà để tỏ lòng tôn kính và để tự hứa không bao giờ tổn hại gia phong. Đến ngày giỗ, xếp một bàn nhỏ, bày một chén nước trong, vài bông hoa thơm, mấy trái cây tươi và một nén nhang (nhang điện cũng được) là đủ, vì lòng thành các con, các cháu mới là quý. Bố mẹ nói "các cháu" là có ý nhắc các con cần cho các cháu biết ý nghĩa ngày giỗ của dân tộc Việt Nam. Vào những ngày giỗ, các con hãy nghĩ thiện, làm lành nhiều hơn các ngày khác, hãy chia sẻ chút đỉnh cho người nghèo, hãy gom quần áo dư để dành cho các hội từ thiện. Nếu anh chị em nhân ngày giỗ mà về họp mặt một nơi thì thật là tốt vì tình thân gia đình sẽ nhờ đó mà tăng lên.
Mong các con đọc kỹ thư này, suy nghĩ đến nơi và cố gắng thực hành những lời dặn.
Hôn các con của bố mẹ!
Bố mẹ cám ơn các con đã luôn luôn tận tâm săn sóc bố mẹ từ bao nhiêu năm nay và đã lo toan đầy đủ để cho bố mẹ được thoải mái, vui hưởng tuổi già.
Hôn các con thật lâu!
Hôn các cháu thật lâu!

Bố mẹ

(Nguyễn Văn Phú)

Letter to Descendants Author: Professor Nguyen Van Phu
Professor Nguyen Van Phu (Former Professor Chu Van An High School and Former Principle of Hung Dao High School,
Saigon)Sunday, May 1, 2011 11:05
Preface: Mathematics Professor Nguyen Van Phu was a famous teacher of the high school Chu Van A in Saigon. He is also the principal of the private school Tran Hung Dao in Saigon and was famous for a lot of students in '60 and '70 and well-known and beloved by almost all the young people at that time. Our Hanh Thien village also had Professor Nguyen Xuan Nghien who was equivalently famous as mathematical teacher; who also made our villagers very proud of.
We received this letter writing to the descendants of him which was posted on the internet over a year ago. Although this letter is written for his children, but in our opinion, it can be used to address to all Vietnamese youths who are currently living abroad to understand their origin, the reasons of refugees, and the problems related to life and family in the present and future. I found this article very interesting and the Hanh Thien’s youth villagers should pay attention to cultivate their lives in order to have a moremeaningful life. We also hope that in another occasion we would write in this website about our own experiences with other issues that address to the HT youths. We would also like to take liberty for translation this letter into English; hopefully it will be reached to the hands of HT young people who can not read Vietnamese written language. AQD
Dear children,
At present time, as your parents reach 80 years old of age, so life is pretty well long beyond compared to the previous generation parents. Parents have repeatedly talked with you on some issues, but not always satisfy because all of you were not present at the same time. Moreover, it is unlikely that all of you have remembered all the words as parents said. Hence this letter to summarize the main idea that parents want to send to you. But, with the grand children who are far less understanding Vietnamese, you should help parents and explain to them know, not only to know but must understand thoroughly what is written here.
Grateful. Our dear children, on the way to search for freedom, being refuge away from communists, we have abandoned all property, altars and ancestral graves. Once settled to the second home country, we were welcome and support from the government and people. Currently, our life has stabilized. We must be grateful to this country and please try to contribute to
making this country more beautiful, more prosperous to repay a portion that grace.

Reasons for Refugees. You need to clarify for your children to know what has caused our family, along with thousands of other families, were coming here, that is: we are refugees, seeking freedom. You, the grandchildren are now living in a democratic society, freedom from birth and can not imagine the lies and sinister tricks of the Communists. Your children can hardly believe the reason why human beings are so cruel to each other (you can see the film "Journey from the Fall- Tidal Journey", directed by Ham Tran, opened 30-4 - 2005). Communism is evil action but they are very good in cover-up! So I have to explain to you to understand, not hatred, but to know the truth. A verse that many people are frequently said or prompted: "Do not listen to what the Communists say, but look what the Communists do."
Father Land and Ancestor Home. Although busy work ahead, all of you should spend time absorbing and digesting the pages of history and geography of Vietnam, to know the ethnic origin, the formation of the country, the ups and downs, the glory, the humiliation, the wisdom and mistakes of our forefathers. And from which we draw lessons. If we have heroic history, but also have the history page full of tears. While our country was colonized, people were tortured for thousands of years, but our people struggled heroically for breaking chains that tied us
and then gained autonomy. But then there was time we went to invade other countries and devastated. The most recent example was the ten-year destruction of
Cambodia, causing hatred of its neighbors and leaving the heavy bad deed that future generations will also have to bear!
Recent history. French domination of our country from the late 19th century. Around 1940, World War II broke out. In our country, Japan operated 9-3-1945 French coup. Emperor Bao Dai declared cancellation protection treaty signed with France, then handed to Mr. Tran Trong Kim government established the country's first independent Vietnam. Axis, including Germany, Italy, Japan lost to the Allies, including England, France, U.S., USSR, and China. Dated 19-8-45, Viet Minh (communist) seized power from Tran Trong Kim's government, proclaimed the Democratic Republic of Vietnam. But not long, the French sought to return. The national Anti-French war began on December 19, 1946. When the nature Communist of Viet Minh party was revealed, the Nation’s Parties returned to the country where the government has set up a government other than the resistance, which is actually communism, before they were destroyed gradually by the communists. After the Battle of Dien Bien Phu, the Geneva Agreement in 1945 split the country: northern was Democratic Republic of Vietnam, and southern was South Vietnam Republic of Vietnam. North VN publicity as the Communist bloc, carried out by invading South and blinding the world with the name Southern Liberation Front.
Southern government was supported by the
United States and its allies and they were the liberal bloc which supported to prevent the spread of communism. When a strong military invasion from the North started, beginning in 1960, the U.S. troops embarked increasingly in the South, and the war intensified.
In 1972, after the
Soviet Union and China became the opposite sides, President Nixon came to China to sign the Agreements’ Shanghai. U.S. did not need to use VN as "anti-communist outpost" and decided to abandon South Vietnam! (according to the book published by Dr. Nguyen Tien Hung: When The Allies Fleeing which said that the inherent truth and betrayal of American flight from VN). According to the 1973 Paris Peace Agreement: The United States withdrew from South Vietnam, only leaving a few advisers left behind, but North Vietnamese soldiers remained intact in the South! Then, communist North Vietnam invaded South Vietnam to continue on with the aid of international communisms. South Vietnam despite valiant defense the country, but not enough weapons, petrol ... was certainly in a weaker position. April 30, 1975, the capital Saigon fell. Immigration refugees started, freedom began. From now on, you knew quite a lot of detail.
Considerations and History Information. Nowadays, information is much, too much. People writing about
Vietnam, the Vietnam War are so much, including movies, but honestly it's not with the facts. Some people write truthfulness, but only see one
aspect of the problem, just like "the blind man touching the elephant." Some people deliberately bend the truth, to achieve their own purposes. Some people - including priests - more stories also fabricated to slander another person! The worst is when person in power or their servants write history. Alex Haley writer wrote in the last line of work "Roots": "In the end, the victors are those who write history." So considerate parents should tell their children and grandchildren that when they read materials, books and movies about
Vietnam in the 20th century and early 21st century, despise whoever author is, including European-Americans, they also must be careful and smart-analysis. According to parents, the 1954-1975 war in Vietnam is the Vietnam War, the Civil War, a proxy war, a confrontation between the Communist bloc and Freedom; weapons overseas, the Vietnamese blood. For Vietnam, it was defensive war. Also, the North Vietnamese communist propaganda and public education that it was the war against American and for unification the country. Northern winners were arrogance and cruelty; the losers from the South were suffering the humiliation and revenge. The crux of the serious divisions in our nation is lying at that point (although the ethnic divisions are still existing by many other reasons). As long as we can not change these two ways of thinking, then the reconcilation can not be achieved! Millions of people have died, although the country was unified, but the thought is still divided.
On the Visit to
Vietnam. There are several questions to parents that have we returned to visit Vietnam yet? The answer is not, for reasons of health. There were so many people returning Vietnam, for whatever reason, or purpose, each one had different view! To care their weak parents, visiting relatives, to renovate the graves of their ancestors, about to teach students, about nostalgia, these things are all plausible. On the aid to victims of natural disasters or to help needy people without just for the name sake, is also good. Go and eat, to travel cheaper, or for the selfish profit, to become famous, one should not go. Later, when the country becomes real change, you can take the children to visit their homeland. Parents know in advance that they will not be really touched like us because they are new, having no emotional attachment. One must have past memories, or the links that make people become aware and celebrate. Trying to guide them to the dear nation, visiting ethnic groups and people of Vietnam, do not let the children are just normal tourists. What about the children or grandchildren would like to make a living (jobs) in Vietnam, parents thought that it is unlikely. The country at the moment. If someone said that Vietnam now has improved (now most people are eating rice instead of eating rice mixed with yam, there are many motorcycles and cars instead of bicycles ... why not after 30 years living in peace but there are not any real progresses!), that may be having some major progresses compared to Vietnam itself, but if Vietnam compared with other neighboring countries, it is a shame in many ways (such as Cambodia, which also has the party opposition). Want to know the truth behind of Vietnam’s skypescrapers, the glossy small "cars", five-star hotels, the modern "golf course”, one must look at downgraded news with severity in many ways (especially in education), the presence of red capitalism, of official corruption, the squandering of national resources, and to personally visit to the homes where the poors are living in remote areas. We need to know the truth, do not be too optimistic or pessimistic! To understand the current situation of our country, you should read the talk by Dr. Le Dang Doanh, former Director of the Institute of Research Management Central Hanoi. His presentation of the truth to the most senior officials of the Vietnamese Communist Party. This speech was recently revealed out to the public. Introduction wrote: "People pay attention to the numbers to see the truth inherent in the economy of Vietnam. He pointed out both the weakness of the economy and undemocratic nature of the regime Communism in Vietnam. From there, he dare to say that the whole political structure of the government is broken, it must change "(Ngo Nhan Dung, the Vietnamese newspaper, dated 30-3-2005). He recalled that a financial specialist of an international organization questioned him as follows: "Your country is so good, why are your people poor for so long? Wisdom like this, tradition like this, why are your people poor like beggars? We just set a target that our people never have to go to beg again,
can we? “What a shame the whole country must act like this! Why is our country so poor? we’re not bunch of lazy people. Why should we suffer so much humiliation? By the totalitarian dictatorship, right?

 Political attitude. Not only are abroad people demanding abolition communist party, establish multi-party pluralism, that even the party members and the progressive elements in the country are also demanding the same. Need to understand that anti-dictatorial one-party, anti-corruption, and wrong ways of communism are not the anti-Vietnam but Vietnam is hoping for a better, better country. If anyone can think that the Communists now have "innovation" a bit, you should know that by the fall of communism in Eastern Europe, due to the struggle at home and abroad, due to international pressure and the risk of melting of Vietnam's communist party, changes should be required to renew the economic (not political reform)! But I do not do politics, but I do have attitude toward politics, we must continue to support the struggle and fight for the country which is truly democratic freedom. General Secretary of Communist Vietnam has recognized that the Communist Vietnam has "many mistakes." We ask: why do not fix mistakes, why do not publicly apologize to the Nation, why do not return the land for private homes and churches, why do not pay for the victims of the Reform Land, of the Nhan Van Giai Pham (Union of Writers), Renovation of Industrial and Commercial, why do not compensate and apologize to those who had been imprisoned in
"education camps"? The truth that everyone would want to eliminate hatred among us, but Communist Vietnam needs to show its concrete actions for the people to see. Say "eliminate hatred, to close the past, look to the future" alone is useless? Say "great unity" but keep communist party leaders (including the Fourth Communist Constitution law), who to believe! Family stories.

 Now, talking to family members. Parents belong to the previous generations, raising children under the concept of parents’ period, like grandparents raised parents in the time of grandparents. Some time, you may think that their parents were too strict to you. This was our time. Hope you forget what their parents have inadvertently upset the child. Remember that parents are not partying wildly, enjoying games endlessly, do not spend money recklessly, but always keep the discipline, and parents have to work hard and save earnings for the child to live fully and carefully educated, under the warm family's home. Because parents’ property had been robbed all by communists and arriving to this new land (refugee), moneyless, our life faced difficulties. Parents had to accept jobs so laborious and tired. You have to work hard in the summer, and have tried to study very hard. To date, the hard works paid off and we’re settled. The child should never be complacent, thinking that you are so special talent, good beyond the norm. The genius, the good if there is, it is only one part of the success, while the other part is due to the favorable condition, thanks to sound faith and the
fortune passing down from your own ancestors, from past lives and this life. You should always live to cultivate moral for the good of your destiny, just like car users have to worry about "charging" for the batteries. Sowing the good will it will produce good outcomes. Causal law is a law of heaven and earth, never gone wrong! For your own family's children, parents advised the couple to treat each other in mutual respect, must make concessions to each other. Can not avoid all conflicting issues, but just that clever and calm resolve everything. Anger is bad. As for your children, you must love but not spoil them. Need to control their children's friends and communicate with their children's friends to find out for sure what’s going on: Bad friends in this society are very popular happened! Television, games, chat ... must be limited, and sports should be encouraged. You have to pay attention to your own health, making time for exercise, live a balanced life. To withdraw from father's experience: as the young, I had been working hard too much, so this is now getting old, the body was "asking my guilt," shoulder’s pain from top-down. In everyday life, always saving and paid attention to environmental protection activities as world resources are limited, we need to think about future generations. Use anything and not be wasted, even paper towels! Occasionally, let the children see photographs or video images of children starving and malaria, among children on this earth that many people are still miserable.
Among the grandchildren, when you treat each other, be sure asking thoroughly the question "brothers as the limbs," she falls I raise ","a drop of blood thicker than pond of water "," a sore horse, the rests refuse to eat grass. " Be applying the word "discharge". Let's ignore all the shortcomings of your brothers and sisters. The children are divided, their parents will suffer immensely. In this society, because too busy, it was just enough time for your own family, often have to abandon its own large family (relatives), though not to be at heart. You should promote solidarity within the family. With your daughters and in-laws, parents should ask: you should help your husband who keeps good contact with siblings and paternal and maternal relatives.
Vietnamese overseas. There are a few worthy goals. The child is a citizen of this country, with all duties and rights of a citizen. Real life inside school or outside it, the society forcing them to speak English or French language, and they must speak and write very well, otherwise it will be very difficult or not sociable, and will be a looser! At school, the children speak English or French (or both). At home, the children often talk to each other either in one of these two languages too. Although you usually speak Vietnamese to the children in the family, I still feel the ability of children to speak Vietnamese is poor. Speak Vietnamese is weak, Vietnamese writing is even worse, because you are learning to read and write Vietnamese irregularly! Speaking and writing Vietnamese couple of hours on the weekend in the
Vietnamese school, although with very dedicated teachers, are not enough to make your child better. Only by learning how to call Vietnamese relatives’ ladder of association is the most difficult task in the world!
Our compatriots living abroad are always asked to the conservation of Vietnamese language. Parents (we) thought so too. But, after all, a child can not be told to act out like two children (Vietnamese or Vietnamese & U.S. & Canada speaking) who are combined into one! If the pressure over them is too high, they can not bear and the consequence is not known. And there is pressure is on sports and music too. So we have selected well right dose, do not turn children into "machine learning"! And your children life must rise up in this country. You need to be prepared so that they fit the environment to live and live comfortably here.
Europe and America societies. These societies are society of excessive consumption. You should not let yourself be drawn easily into the marketing skill of salesmen to incite you to purchase freely. We are easily influenced by advertising, even while we are being seized by banks and insurance companies. You need to know how to be "less-dependent, self-sufficient" which means "little ambitious, know enough", just to buy necessities, things that you can not live without! Home, car, too: a safe and adequate for daily use is fine.
 Avoid debt. More relaxed! Parents just did not say on theory, now declining social morality and spirituality, because we are dependent too much on the West, worry too much about material, too selfish, can not find happiness anywhere! Less selfish, think of the human kind, have to share with your neighbor.
The parents own sakes. Age, illness, disease, and eventually. . . death! Natural law is just like that. Until that day, you should prepare to organize a simple funeral but a solemn one. If you want to bury the parents in a cemetery, then later on, when you must go to do business elsewhere, you will wonder how to look after the grave because it is too far away, parents choose cremation, more convenient, but do not have to occupy land, because land is essential for future generations. You can scatter the ashes of parents up on the mountain, down the river, or into the sea. Dust return to dust, nothing wrong! Instead of ceremony like big feast, you use the money to contribute to a common good. Do not be shy or afraid to be ridiculed, people will understand and endorse. There is a detail like this, if it is unfortunately, the parents fell ill and suffered a "vegetative life" (unconscious), you must be courage to choose to pull the plug on life support; don’t delay too long, only cause suffering for all people involved!
Family altar. In today's circumstances, difficult to set up altars in the house. To remember ancestors, grandparents, parents, children can display the altar at the most important places in the home to show respect and to promise never to harm the family tradition. To the memorial date, arranged a small table, laid up a cup of clear water, a few fragrant flowers, fresh fruit and a couple of incense sticks (or electrical incense lamps are OK). These are enough, because the heart of the children and grandchildren put into them is precious and important. Parents said "the children" is meant to remind you that you need to know the meaning of national commemoration day of Vietnam. On the anniversary, you think good, do good more than the other days, please share little things for the poor, excess clothing to be collected for charity. If on the death anniversary, your brothers and sisters should meet together in a place that it would make a better reminder of each other so that families will be closed and their love would be increased.
Hope you read this letter carefully, think about it, and try to practice all what I have said.
Kissing all the children of parents! I thank my children have always dedicated to take care their parents for many years to now and cares enough for parents to be comfortable, to enjoy old age.

Kiss the children for a long time!
Kiss the children for a long time!
Parents
(Nguyen Van Phu)