ĐỜN ÔNG ĐỜN BÀ : CHUYỆN VUI DÀI DÀI…
Fr: Loan Phan* Huy Nguyen
1) Lời than thở của một kẻ tù tội
Trước đây lỡ dại một lần
Mà nay tôi phải chung thân ngục tù
Nghĩ lại mới thấy mình ngu
Tỉnh cơn mộng đẹp, thực hư rõ ràng
Khi xưa nhẹ dạ mê nàng
Bi chừ quá muộn tan hoang cửa nhà
Thuở đầu nàng rất nết na
Đi thưa về dạ, hiền hoà dễ thương
Cùng nhau tối ngủ chung giường
Ăn cơm chung chén, ra đường chung đôi
Nàng thề chỉ có mình tôi
“ Em sẽ mãi mãi suốt đời yêu anh “
Ngờ đâu thỏ lại mọc nanh
Mèo già hoá cáo, Bụt lành hoá ma
Kể ra thì sợ người ta
Chê cười chế nhạo nói là mát dây
Nhưng thôi cho phép hôm nay
Vài hàng tâm sự giải bầy đời tôi
*****
Về nhà mới một tháng thôi
Nàng đã chễm chệ lên ngôi nữ hoàng
Bắt tôi sắm bạc mua vàng
Nhà to cửa rộng, vinh quang mặt mày
Một mình, ba dzốp tôi cầy
Cong lưng trả nợ, hao gầy tấm thân
Bẩy ngày, bẩy tối trong tuần
Về khuya, đi sớm, lúc gần, lúc xa
Thế mà nàng cũng chẳng tha
Bắt tôi làm bếp, quét nhà, rửa xe
Còn nàng thì cứ lè phè
Công dung ngôn hạnh chẳng ke, chẳng cần
Nàng theo đạo phái tam không
Không may, không nấu và không giặt đồ
Nàng yêu nhạc trẻ đít-cô
Nguyễn Hưng, Tuấn Vũ, Đon Hồ, Chế Linh
Thế Sơn, Trường Vũ, Mạnh Đình
Phòng em bốn vách toàn hình mấy cha
Phim Hàn, phim Việt, phim Hoa
Mỗi ngày vài bộ, ở nhà nàng xem.
Tối khuya khi phố lên đèn
Nàng bèn mếch-kớp mon men qua cầu
Đi thăm chú chệt phố Tầu
Kêu tô mìn-thánh bắt đầu nàng ăn.
Ăn rồi mà vẫn ngứa răng
Chơi thêm cháo vịt, bún măng, bún bò
Phở gà, hủ tíu Mỹ Tho
Dăm tô mới đủ vừa no bụng nàng.
Bụng đầy, xuống phố lang thang
Đi xem quần áo mấy hàng mới ra
Mêy-Xi, Oan-Mác, Dza-Ra
Nàng vô nàng sắm bóp da, quần bò.
Váy dài, váy ngắn, măng-tô
Bao nhiêu cũng được, chẳng lo, chẳng phiền
Vi-dza cứ sạc triền miên
Biu về cuối tháng lấy tiền của tôi.
Đem ra trả nợ mấy hồi
Làm tôi đau đớn rã rời chân tay
Thôi đành ngậm đắng nuốt cay
Đàn ông sợ vợ biết ngày nào khôn ?
Dậy vợ từ thuở còn non
Dậy bà má vợ lúc còn ở xa
Má vợ là má người ta
Đừng bao giờ rước về nhà ai ơi !
Như tôi thì quá muộn rồi
Lửa tình đã tắt, cuộc đời đi đoong
Còn đâu thời buổi vàng son
Trên răng dưới dế chẳng còn một xu.
Có mắt mà cũng như mù
Chỉ còn có nước đi tu cho rồi !
Cương
Fr: Loan Phan * Elizabeth Do
2) Cho ăn nhạt để mà biết được miệng mèo
Có một gã đàn ông kia chán ngấy việc mình phải đi làm mỗi ngày trong khi vợ thì cứ ở nhà. Anh ta muốn vợ thấy những việc anh phải cáng đáng ở sở nên cầu nguyện như sau:
“Lạy Chúa, con phải đi làm mỗi ngày và phải cực nhọc suốt 8 tiếng đồng hồ ở sở làm, trong khi vợ con thì tà tà ở nhà.
Con muốn vợ con biết những gì con phải trải qua, xin Chúa tráo đổi thân hình nàng và con chỉ một ngày thôi. Amen”.
Trong sự khôn ngoan vô hạn của Ngài, Đức Chúa Trời bèn chấp thuận và hoàn thành điều ước của gã đàn ông.
Ngay sáng hôm sau, gã thức dậy trong cơ thể người đàn bà.
Gã ra khỏi giường , làm bữa ăn sáng cho người “chồng” của mình, đánh thức các con, mặc đồ đi học cho chúng, cho chúng ăn sáng, sửa soạn đồ ăn trưa mang theo, chở chúng tới nhà trường, chạy về nhà lấy quần áo đem đi tiệm giặt sấy và ghé nhà băng gửi tiền, đi chợ mua thức ăn, đoạn về nhà quăng thức ăn vào tủ lạnh, ngồi trả bills và tính toán tiền bạc trong trương mục.
Anh ta chùi rửa hộp đựng phân mèo, tắm con chó.
Lúc đó đã đến 1 giờ trưa và anh ta lật đật sắp xếp giường ngủ, soạn quần áo dơ bỏ vào máy giặt, hút bụi, lau nhà, chùi sàn nhà bếp.
Chạy đến trường chở các con và suốt đường về phải cải vả với chúng. Lấy sữa và bánh cho các con xong, cho chúng vào bàn ngồi làm bài tập thầy cô đã cho mang về làm, xong lại dọn ra bàn ủi đồ, vừa ủi quần áo vừa xem TV.
Đúng 4:30 anh ta bắt đầu gọt khoai tây, rửa rau làm sà lách sửa soạn các món thịt dành cho bữa ăn chiều.
Sau bữa ăn chiều, anh ta lau bếp, bỏ chén dĩa vào máy rửa chén, xếp quần áo vừa giặt xong, mang các con ra tắm, và đưa chúng vào đi ngủ.
Vào 9 giờ đêm anh ta đã mệt đờ người, dù mọi chuyện nhà vẫn chưa xong, cũng phải lên giường, rồi cũng phải “trả bài” cho “chồng”, mệt cũng phải rán cho qua cuộc làm tình.
Sáng hôm sau, anh ta thức giấc và lập tức quì cạnh giường và cầu nguyện: “Chúa ơi, con không biết những điều con đã suy nghĩ. Con đã quá lầm lẫn mà ganh tỵ với việc vợ con ở nhà suốt ngày.
Chúa ơi, xin giúp con được tráo đổi lại vai trò như cũ.”
Đức Chúa Trời, trong sự khôn ngoan vô hạn của Ngài, trả lời:
“Con yêu quí, Ta cảm nhận được là con đã học được bài học nên sẵn lòng cho con tráo đổi lại như cũ.
Nhưng con phải đợi 9 tháng, vì tối hôm qua con đã thọ thai!"
Fr: Loan Phan * MDao
3) Cứ tưởng bở…
Người đàn bà thì thầm:
"Anh phải gắng nhớ hết những lời em dặn dò. Số tiền tháng này em gởi theo cho anh tiêu vặt. Đừng khư khư cái tật dành dụm như ngày xưa. Cứ tiêu pha thoải mái, khi hết em lại gởi thêm cho. Nhân đây, em gởi thêm vài tờ báo cho anh đọc những lúc nhàn rỗi. Cái điện thoại di dộng, i-phone, đời mới này là quà tết của em. Mong anh sẽ thích. Còn nữa, anh phải gắng nghĩ ngơi điều độ để giữ gìn sức khỏe đừng quá vất vả nhe anh. À, con bé ở hôm trước em mướn về có phụ giúp được việc không? Em biết anh thui thủi một mình, không người chăm nom săn sóc cơm nước, không ai hủ hỉ sớm hôm, mà em thì lại chưa thể sống hẳn bên cạnh anh. Em cứ mãi sợ anh buồn. Nay em lại mướn thêm một đứa nữa cho vui nhà vui cửa, có thêm người ra người vào. Giờ đã có hai đứa nó, trẻ đẹp, giỏi giang, lại khéo chiều chuộng thay em lo lắng cho anh, em cũng yên lòng phần nào. Dạo này chắc anh vui nhiều nên ít về thăm em…"
Người đàn bà ngồi trước ngọn lửa, vừa luyên thuyên nói, vừa liền tay đốt lia lịa xấp tiền đô la, điện thoại di dộng, xấp báo ..
*